Status:

"It's just all these little thoughts of you
I don't want to share with anyone
Cause I want you to be mine and mine alone "

Hey! Say! JUMP

Hey! Say! JUMP
JUMP 愛してる~~~

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011


OVER!

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

Nơi đây bây giờ quá đau thương ... tạm chạy trốn những cảm xúc này vậy!


QUÁ MỆT MỎI RỒI !!!

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

Đau ... lắm!

Tôi không biết nói gì nữa ...


Tôi chỉ biết là bây giờ tôi rất đau....


Tôi đau vì em đấy Ryu à ^^ Làm ơn e hãy bảo tôi đây là mơ đi chứ! 


Em bảo em thích mùi thuốc ... em thích đến thế à? Thế e có nghĩ đến mọi người luôn thích nhìn thấy em không?
Em có ý thức đc hành động mình đang làm không?


Thôi trách em cũng vậy! 


Tôi biết tôi đau một... em đau 10 và cả JUMP nữa chắc chắn bọn bây rất đau đúng không?


Hikka papa chắc sẽ là người giận nhật cả Yama-chan nữa!
Hikka sẽ mắng lên đầu em và Yama sẽ cho em vài phát vào mặt!
Takaki sẽ là người can ngăn và an ủi... Inoo, Daichan, Chii ngồi nghỉ cách giúp em!
Yabu cắn móng tay tự trách mình thiếu quan tâm đến em nhỏ!
Yuto đi phục vụ nước và quạt cho mọi người!
Keito đứng lặng!


Khung cảnh chắc cũng tương tự thế nhỉ? Nhưng sao mọi việc chẳng khả quan lên tí nào hết vậy? Chắc chắn Hikka và Yama có giận cỡ nào cũng rất thương em mà ... mọi người đều thương em cả ... Tôi biết có những lúc em cảm thấy mình vô dụng, mình bị mọi người ghét nhưng em con nít quá, khờ khạo quá ... mọi người rất thương em... phải thương mới có những lời lẽ nghiêm khắc với em chứ!


Hikka hay ăn hiếp e nhưng chẳng phải rất thương e đó sao? 
Yabu là bạn chí cốt với em mà ... ai cũng yêu thương em như anh em trong nhà cả!


Tôi biết em cũng thương họ nhưng em quá ngu dại!
Dụ dỗ? Chắc chắn em bị bạn bè dụ dỗ ... em nghiện thuốc từ cả năm về trước rồi à!
Đúng là con nít bốc đồng chẳng làm chủ đc mình ^^


Tôi cũng thương em lắm!
Tôi thương cái cách em giả vờ làm người lớn!
Tôi thương cái sở thích nghe nhạc thập niên 80 của em!
Tôi thương cái cách mỗi khi em cáu giận em sẽ hất tung hết mọi đồ đạc!
Tôi thương cái nai tơ của em khi ở bên Keito!
Tôi thương cái cách em về nhà em hỏi Shin là hôm nay có đứa nào đánh mày không?
Tôi thương cái dáng dù cao lớn nhưng vẫn cứ như 1 con hams của em!


Tôi thương quá ... Muốn khóc thì cũng khóc cả rồi!


Biết sao đc! Phải tập quen thôi ... tập quen cái cảm giác tổn thương này!


Ryu à! Cố lên nhá! Tôi tin một ngày nào đó tôi sẽ lại thấy em cùng JUMP 10 người trên sân khấu!
Tôi luôn tin là vậy .....


Vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục theo đuổi thôi!


Gambatte Ryu!
Gambatte JUMP!
Gamabatte Hina ^^

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Đau ...

Thật sự là đau ...
Mình đau thật đấy!
Có lẽ mình đã bị tổn thương ...
Mình đã khóc ...
Giọt nước mắt của kẻ không được đồng cảm ...


Giọt nước mắt của kẻ khi thấy những yêu thương của mình bị chà đạp ...
Sao chứ!
Mình là người khơi màn mà ...
Mình phải tự gánh chịu thôi!


Hina à~


Mày đâu có mạnh mẽ đc như vậy đâu đúng không?


Yuchan!


Tôi cần ấy ....

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

BỰC ...

Tôi căm ghét mọi thứ mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi 


Tôi căm ghét thế giới này


Tôi căm ghét tất cả


Học hành


Bạn bè


Thần tượng


Mọi thứ


Mọi thứ


Đều làm tôi thật sự rất mệt mỏi ....


Tại sao lại nói dối tôi hở người bạn của tôi?


Tại sao lại lừa dối mọi người?


Tại sao mi lại ve vãn nó trước mặt ta?

Tụi bây cho ta hy vọng và chính tay tụi bây lại dập tắt nó đi! Tại sao?



Tại sao tôi chẳng muốn học lại muốn được điểm cao?


Tại sao?


Tại sao mọi thứ như chống đối tôi vậy?

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

Lảm nhãm ~

Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được lý do tại sao tôi lại yêu ấy =3=
Trong khi ấy hội tụ đủ mọi điều mà tôi ghét nhất ở 1 ng con trai ...
Trong khi tôi có thể khen Takaki, Hikka không ngớt ...
Dòm lại ấy tôi chỉ muốn bỉ ...
Thế người tôi chọn vẫn ko thể là ai khác ?
Tại sao?
.
.
.



*đập bàn*
Đây chính tấm này đây ...
Ấy có biết ấy hù tôi đến mức nào không?
Làm gì mà xuất thần dữ vậy ><
Nhưng dân tình h mê nó dữ quá ... Tôi hết thích nó rồi ="=
Cái mặt dòm chảnh chọe ... muốn tát *hứ*




Còn tấm này là sao ấy nhỉ?
AAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~
Mặc dù chẳng hù tôi như tấm kia ...
Vì tôi thấy những tấm tương tự cũng nhiều rồi~~~~~~~~
Nhưng tôi chưa bao giờ hết thích những tấm thế này >////<
Hiền quá ?
Ai đây?
Thèn Gà mặt chảnh đó sao?
Xạo =))
Rốt cuộc ấy có bao nhiêu bộ mặt vậy hả?
.
.
.
.
Bao nhiêu cũng được! 
Chỉ cần ấy cười thật nhiều ...
Thật tươi
Là tôi thỏa lòng rồi ^^
.
.
.
Ghét 

Ta ghét Nakajima Yuto ....

Ta ghét 

Nhưng 


Yuchan


của

Hina

.
.
.
.
.

Yuchan

là 

tên

độc

quyền

của

Hina

.
.
.
.

Nụ 

cười 

ấy

là 

của

Hina

.
.
.

Mãi

Mãi

.
.
.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

9/5/2011. Tanjoubi Omedetou Heo ^^

Hôm nay là sinh nhật Heo nhà mình nhá ^^
Petto ngoan~ Petto năm nay 18t rồi nè~

Ôi! Tụi nó lớn cả rồi~ Dòm lại mình cũng lớn nữa :"x

Yamda Ryosuke
Đã lâu lắm rồi chẳng gọi cả họ tên cậu ra thế này nhỉ?
Hôm nay tôi sẽ phăng cho cậu cả 1 bài diễn văn sến súa nhá =))
Thiệt là gọi cậu-tôi thế này nó lạ thật nhỉ? Nhưng lâu lâu thử cảm giác lạ 1 tí nào :))

Yama-chan ^^
Cậu là người đưa đẩy tôi đến với JUMP phải không?
Đúng! Nếu không biết đến cậu thì tôi chẳng biết đến JUMP đâu!
Nhưng đó giờ khái niệm của tôi về cậu chưa bao giờ có chữ idol hay thần tượng gì cả!
Nên chẳng thế gọi tôi từng là fans của cậu được!
Cậu cho tôi một cái cảm giác mới lạ nhưng nét đẹp của cậu lại không cho tôi cái cảm giác đó!
Có phải do tâm lý tôi không thích chọn người nổi nhất nhóm hay không? Hay là tôi không thích kiểu người nổi bật là đẹp như cậu nhỉ?
Tôi cũng không biết nữa ... Nhưng tôi lại không chọn cậu mà chọn một thằng Gà ... vừa gà vừa ngựa vừa mang tiếng bất lực =3=

Tôi lại cảm thấy điều đó là một điều may mắn và một sự lựa chọn đúng đắn nhất của tôi đấy chứ!
Bởi vì chỉ khi tôi không chọn cậu ... nên đến ngày hôm nay cậu trong tôi lại là một người rất đặc biệt và mang lại cho tôi nhiều cảm xúc vô cùng!

Tôi đã từng rất thích cậu rồi từng rất ghét cậu rồi giờ lại thương cậu~
Không phải thương hại cậu đâu nhá ^^

Nhớ rõ một mươi là cái ngày cậu debut cậu chỉ là một thằng nhóc bình thường như chưa từng bình thường ... Giọng hát cũng không có gì đặc biệt~
Nhưng giờ ... khi tôi nghe được Asia no Yoru cậu hát trên Summary! Tôi thật sự rất xúc động...
Đối với những cái sẹc xí hay gợi tình của cậu thì tôi chẳng để tâm chi! Xùy! Dòm như Heo sẹc xí nổi gì chứ =))
Nhưng cái điều làm tôi xúc động chính là giọng hát của cậu đấy ^^

Tôi không biết là có phải do cậu được chọn làm chính làm bộ mặt của JUMP, cậu đã luôn chăm chỉ, nỗ lực hết mình để xứng đáng với vị trí đó không?
Nhưng tôi biết chắc chắn~

Tôi yêu cậu chính là vì điều đó đấy ^^
Cái nỗ lực đó là một thứ đáng quý giá mà tôi muốn trân trọng nó, nâng niu nó, muốn gói gọn nó để không ai có thể làm tổn thương đến nó. Chắc là do những suy nghĩ nó mà tôi thương cậu lắm!
Người mà làm tôi tự kỷ nhiều nhất là thằng Gà nhưng người làm tôi trăn trở nhiều nhất chính là cậu!

Tôi luôn lo sợ rằng với cái sự lăng xê quá lố của công ty này ... Liệu cậu có bị stress không?
Cậu có bị áp lực về những lời đồn không?
Tôi biết ... tôi nhìn thấy ánh mắt mỏi mệt của cậu rồi!
Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng Heo nhà tôi có thể vượt qua tất ^^
Vì cậu là một con người có trách nhiệm! Vì cậu iu fans, iu nghề và đặc biệt cậu rất yêu JUMP đúng không nè?

Cố lên Yama nhá~
Dù cả thế giới này có quay lưng với cậu thì vẫn còn một con tự kỉ đang ngồi cặm cụi mấy dòm này luôn ủng hộ cậu~

Tôi thương cậu vì cậu vẫn luôn chính là cậu~
Một thằng Heo con nít và đáng iu như ngày nào! Cái trẻ con của cậu thật là làm tôi muốn xiết răng để kiềm chế đấy ~
Một thằng Heo mê nấu ăn thích con nít mà ham dâu ..

Nhưng trong cậu có một phần suy nghĩ rất trưởng thành!
Vì cậu đã chín chắn phần nào cậu mới ý thức đc cái trách nhiệm cậu đang gánh phải mà cố gắng chứ ^^
Một con người dạt dào tình cảm cũng chính là cậu!
Tôi biết tình cảm cậu dành cho JUMP ko thể đong đo đếm đc ...
Cậu vừa háu thắm mà lại sâu sắc ... Cái cậu này cứ làm tôi có viết bao nhiêu cũng không hết đc tình cảm của mình dành cho cậu đâu nhỉ?

Hy vọng những lúc mỏi mệt! Cậu hãy dựa vào Dai-chan~
Vì tôi biết anh ấy chính là người cậu tin tưởng và cũng là người hiểu cậu nhất!
Chẳng phải tôi cuồng SA quá liều đâu nhá!
Nhưng bên Daichan cậu lúc nào cũng cười thật tươi đúng không ^^
Thương cậu là mong cho cậu luôn vui vẻ ^^
Vì thế hãy sống thật tốt cười thật tươi ... đón một 18 thật đẹp nào~

Tanjoubi Omedetou Heo con

.
.
.
.
.
.





Tôi yêu nó~ Nụ cười tít cả mắt ấy ~
Thật sự là muốn khóc thì thấy cậu cười thế Heo à~

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Chênh vênh ....

Sống ... và tồn tại là hai khái niệm thật là khác nhau đấy chứ?
Nhưng sao ranh giới giữa nó ... mong manh quá~
Tôi đang sống hay đang tồn tại .... đây!
.
.
.
Không biết tâm trạng trong mình là cái tâm trạng hỗn tạp gì nữa ... Là thứ tâm trạng khi mình vừa thấy một cái gì đó rất đáng quý, khi mình đang rất hài lòng về cuộc sống hiện tại nhưng chợt vô tình ngoảnh mặt lại thì nó không cánh mà bay, ngoảnh mặt lại cuộc sống hiện giờ của mình ... mang lại cho ta một cảm giác rất chênh vênh ...

.
.
.


Sống không thật với cái tôi của bản thân khiến con người ta rất mệt mỏi, như đang bước vội trên những bờ bãi sa mạc ...
Nhưng sống thật với cái tôi này thì lại quá khó .... Cái tôi này nó làm mình khó dung hòa với mọi người. Khiến mình thật lạc lõng mà khi nhìn lại ... chẳng ai còn cạnh bên cả ....

.
.
.

Thế mà tôi lại đang sống với cả hai đấy chứ!
Mệt mỏi lắm và cảm thấy rất khó khăn ....

.
.
.

Đây là cái tâm trạng khỉ gì đây chứ!

.
.
.


Tôi sống hay tôi tồn tại đúng cái tôi đấy ....
Nhưng lại luôn mệt mỏi khi phải sợ người ta kì thị mình ...
Nhiều khi chính tôi lại là khinh bản thân mình ấy chứ!
.
.
.
.

Tôi sống và cảm thấy bất lực khi không giúp đc những gì cho người tôi quý .... mà chỉ biết khi người ta tâm trạng bỗng dưng mình cũng tâm trạng theo ...

Tôi sống và cảm thấy hèn yếu khi không giữ được điều mình yêu quý mà chỉ biết ngứa mắt khi nhìn người ta đang sở hữu nó về mặt tinh thần ....

Tôi sống và cảm thấy mình khó chịu khi người ta không theo ý mình như lại buông tay trong việc bảo vệ chân lý mà mình đặt ra ....

Tôi sống và tôi muốn ích kỉ ....

Tôi sống và tôi muốn là cái tôi mà ai khi đc thấy cũng phải sợ và bỏ tôi ...

Tôi sống và tôi không muốn phải cô đơn ...




Thế là sao đây~


Thiệt sự là tâm trạng dồn nén mấy hôm nay rồi!

Cám ơn "Futari kake no basho" của JUMP nhá (Bản nhạc mà tôi đang để nhạc nền)

Bài hát khiến cho tôi biết tôi đang còn sống khi tôi đã khóc ....

Bài hát tiếp thêm cho tôi nhiều động lực ... khi thấy sự hoàn thiện rất nhiều về giọng hát của JUMP ... vì nhạc JUMP đã thật sự đào sâu vào tận sâu thẳm con tim này rồi .... JUMP luôn là niềm tự hào của tôi và chưa bao giờ làm tôi cảm thấy thất vọng ....

Cám ơn JUMP nhiều lắm ....

Cám ơn các bạn đã nổ lực hết mình! Và tôi cảm nhận đc điều đó ~

Đối với tôi ... cái thú khi dõi theo các bạn từ những bước chập chững ban đầu là được thấy và cảm nhận sự nỗ lực này đây ...

Cám ơn các bạn nhiều lắm!

Nhưng tôi vẫn còn đang rất bế tắc trong cái sự hỗn tạp tâm trạng này ~


Tôi cảm thấy thật hổ thẹn ... khi quá yếu đuối so với JUMP .... ngay cả nỗ lực cũng không làm đc ... vì tôi chẳng biết mình phải nỗ lực như thế nào đây?








































Yuchan à! Làm thế nào để ấy chỉ là của mỗi một mình tôi đây chứ! Tôi khó chịu quá ....
Khó chịu khi thấy người ta luôn tỏ ra rất hiểu ấy! Trong khi có khi tôi còn hiểu ấy hơn người ta ấy chứ~
Tôi khó chịu lắm ...

Bởi tôi ích kỉ và yếu hèn khi chẳng có dũng khí chứng tỏ rằng tôi thích ấy rất nhiều~

.
.
.

Nhưng ấy là của tôi mà ...















Nhưng biết sao giờ ... không thể chỉ sống mà chỉ biết mình ấy thế này đc ....
Tâm trạng hỗn tạp này giờ ấy chỉ chiếm 1 phần thôi ....
Vì tôi còn bạn bè, học hành và cả cái tôi này nữa ...

Và khi không gỡ được sợi chỉ rối bời này ... tôi lại nghĩ đến ấy ....
Tôi rất muốn biết ...
Ấy có giống tôi không ...

Có bị tự kỉ như tôi không nhỉ?


Và khi đó, ấy sẽ giải quyết thế nào?


Nghĩ thế khiến tôi ấm đi phần nào lạnh lẽo trong cõi lòng này ...



Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

Japan never die!

Hồ nghi ....
Do dự ....
Mất phương hướng ....

Là những từ chỉ cảm xúc của tôi lúc này!
Đây là điều mà tôi chưa từng trải qua trước đây!

Cả ngày như cố lao vào những chuyện vui, những cuộc chơi để nhấn chìm đi nỗi buồn này ....
Để tìm lấy một niềm tin, một hy vọng, một sự mạnh mẽ mơ hồ nào đó!
.
.
.
Thật là lúc đó mình vui thật! Lòng phơi phới niềm tin vào tình yêu ấy!
Nhưng mỗi khi về đến nhà .... Những tin tức kia, những gì diễn ra ở nơi phương đông kia đã giết chết cái thứ gọi là niềm tin nhen nhóm trong mình ....
Thế là mình lại vỡ òa ... vỡ òa trong nước mắt ....
Không thể không ngăn mình thôi yếu đuối được đâu nhỉ!
.
.
.
Cảm giác về sự sống và cái chết, niềm vui và nỗi buồn, nụ cười và nước mắt .... cái ranh giới ấy sao mong manh quá .....
Mình sợ lắm!
Có cảm giác như một điều gì đó trong tim này ... một phần rất quan trọng!
Nó chiếm hơn phân nửa cuộc sống của mình!
Dần dần theo thời gian nó trở thành nguồn sống, niềm tin, hy vọng, nguồn động viên của mình!

Và dần dần cảm thấy rằng nó vụt khỏi tầm tay mình ....
Nên cứ thế .... mà khóc .... khóc mãi ....

Đến khi nào những giọt lệ này thôi rơi và nỗi đau trong lòng nguôi ngoai đây?

Tôi hứa với lòng mình là mãi mãi không bao giờ trông vọng gì đến ông già đang ở trên cao kia!
Ông nhẫn tâm .... dù có trông gì ông thì ông vẫn có mắt, và rất nhẫn tâm!
Ông ác lắm!
Nhật Bản có làm tội gì đến ông đâu nhỉ?
Ông có thể vùi dập nó cũng như từng bước một giết chết lòng tôi!
Nhưng ông không thể nào dập tắt được chữ "kiên" trong con người Nhật đâu!
Ông nên biết điều đó!

Ông chỉ có thể làm khổ tôi, làm khổ những con người yêu Nhật đc thôi!
Họ là Nhật Bản!
Luôn có một tấm lòng kiên định và trách nhiêm ....
Họ sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng!
Tôi luôn tin và tự hào về Nhật như vậy!

Động đất, Núi lửa, Sống thần, Cháy nhà, Nổ nhà máy hạt nhân
*cười khinh*
Ông nghĩ nhiêu đó có thể vùi dập đc Nhật sao?
Mơ đi!
Ông chờ xem
Nếu khi xưa Nhật đã đứng dậy từ con số âm thì hôm nay Nhật Bản cũng vậy!

Một niềm tin bất diệt!
Một Nhật Bản bất diệt!


Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011




Trời ơi là trời~
Yuto Nakajima~~~~~
Đúng là biết cách giết người mà >/////<

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Câu chuyện về 10 con gấu ....




Ngỡ ngàng ....

Thời gian trôi qua lẹ quá nhỉ?

Hôm nay tự dưng muốn chăm cho HSP một chút! Thế là tôi kéo lên kéo xuống xem trong khoảng thời gian tôi lơ là Gấu nhà mình đã làm được những gì ... Và tôi đã khóc ... Giọt nước mắt cho những gì đã qua .... giọt nước mắt cho hiện tại và cả tương lai ....

"Lời tạm biệt là lời hứa chúng ta sẽ gặp lại ..."

Liệu ta sẽ còn gặp lại được đủ 10 gấu như khi chúng ta lúc đầu có nhau không?

Gấu khùng, gấu nhiều chuyện, gấu ham hố, gấu trở trời, v...v... những hồi ức cứ ùa về ùa về ... thật ngỡ ngàng ngỡ ngàng lắm khi kéo xuống phần thành viên nhà Gấu đã mất đi một số con gấu quan trọng~

Một cảm giác rất hụt hẫng, bồi hồi xen lẫn nhau! Mỗi ngày cứ cố gắng an ủi mình rằng người ta ra đi ... cũng là một cách giải thoát tốt cho bạn mình ^^~ Mình phải ủng hộ chứ!
Những sao trong lòng này vẫn cảm giác có một lỗ hỏng rất nhỏ nhưng đủ làm nhói .... nhói lắm!

Mặc dù quan hệ chúng ta chỉ là bạn bè quan mạng ... mạng là ảo tình cảm là thật đúng không? Ta có biết bao là kỷ niệm vui, buồn còn hơn cả những người bạn ta tiếp xúc hằng ngày ~

Mặc dù khoảng thời gian dài không để tâm để nhà Gấu và tôi biết sự thờ ờ lạnh lùng của những thành viên với nhau sẽ như một cái chết dần chết mòn trong tâm mỗi thành viên ....

Nhưng ... thật sự khi con người ta không còn nơi rong chơi thì sẽ trở về lại ngôi nhà của mình!

HSP là ngôi nhà của Khỉ! Và mãi mãi là vậy .... Là nơi mà khi cô đơn, khi tâm hồn không còn chỗ nương dựa luôn chào đón Khỉ quay về .... là nơi không có một mối ràng buộc nào, chúng ta đến với nhau bằng sự tự nguyện cá nhân, là nơi duy nhất mà Khỉ không có chút cảm giác tội lỗi nào sau những lần rong chơi mà quay về vì Khỉ biết đây là nhà của mình,.... là nơi với những người bạn tâm giao nhất!

Dù còn xót lại một con Gấu cuối cùng thì HSP vẫn mãi là nhà ...

Sẽ chẳng bao giờ tìm được nơi nào tốt hơn ngoài HSP ....

"Những con tim là một luôn kết nối lẫn nhau"

Những kỷ niệm đẹp những vẫn mãi là kỷ niệm mà thôi ....

"Nhất định một ngày nào đó 10 Gấu sẽ chụp hình dưới chân núi Phú Sĩ"

.
.
.
.
.
.
.

Đến khi nào mình mới có đủ dũng khí để mở lại chiếc đĩa đầy kỷ niệm đó đây ....
Mình sợ
Mình sẽ chịu không nổi ....

Đau lắm !

.
.


.@To BaDa: Tôi ngưỡng mộ bà lắm! Chắc bà là người cảm thấy hụt hẫng nhất trong đám .... Tôi ngưỡng mộ sự kiên trì và tình yêu với HSP của bà ...... Và tôi chắc rằng tôi và Mèo sẽ là người cùng bà đu HSP đến phút cuối!










Nhớ mọi người lắm!
Nhớ nụ cười ngày ấy của mọi người~

Và tôi không ước thời gian quay trở lại đâu ....

Vì chẳng phải quay trở lại phút giây ngày ấy ... ta vẫn sẽ có hiện tại thế này sao ...

Tôi ước ... tôi ước một ngày nào đó nhà Gấu sẽ là sự hiện diện đủ mọi thành viên .......

Và tôi biết đây là điều ước viễn vong nhất mà mình từng ước ^^


Đây mãi là clip sub quý nhất từ trước đến giờ mà tôi gìn giữ ....
Đối với tôi nó như một liều thuốc an thần ....
Giúp tôi bay về nơi hồi ức xa xưa để tìm sự bình an trong tim ...
Vẫn mãi là Gấu ....
Và tôi luôn tin rằng nhóm fansub chúng ta đặc biệt
Rất đặc biệt hơn các nhóm fansub khác ...
Vì tình cảm chúng ta dành cho nhau ....
Làm nên sự đặc biệt đó~



"Dù khoảng cách chúng ta ngày một xa .....
Mặc đêm có dài bao, mặc những lời hứa có phũ phàng .....
Giấc mơ mãi rượt đuổi những kỷ niệm của chúng ta .... "

"Bầu trời ấy mãi nhớ, mãi nhớ những kỷ niệm ....
Dù ta cách xa nhau. Dù sẽ không gặp lại nhau nữa ....
Dành tặng những người bạn tôi yêu rất nhiều~
.
.
Vững tin vào mọi thứ bạn nhé!
Câu chuyện nhà Gấu chúng ta mới ngọt ngào làm sao~"

.
.
.
.

Liệu có con Gấu nào vô tình nghe được những dòng tự kỉ này không nhỉ?


25/2/2011
2:40AM

^^~

.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Yêu ...

Tình yêu như món ăn hâm đi hâm lại hoài sẽ không còn ngon nữa. Nhưng với tôi, có một tình yêu càng hâm càng hấp dẫn. Đó là tình yêu tôi dành cho JUMP, cho Yuchan, cho Yutori, Ariyama, YabuNo, Okamori!!! Tôi yêu rồi... 4 năm nhá! Đủ để tôi nói tình yêu tôi dành cho JUMP là thật sự, ko phải là món mì ăn liền như 1 số người ...